Từ cậu trai mê tua vít đến kỹ thuật viên tương lai – Hành trình D4-6 của Minh Khôi tại Hàn Quốc
Ở một xưởng sửa điện nhỏ ở Bình Dương, có cậu học trò lớp 12 chiều nào cũng ghé phụ ba hàn lại mấy ổ cắm cháy, thay bóng đèn cũ, lau máy quạt, lắp dây điện cho hàng xóm. Không lương, không hợp đồng – chỉ có một đam mê duy nhất: làm cho mọi thứ hư hỏng… chạy được. Cậu tên là Minh Khôi. Không phải học sinh giỏi xuất sắc, cũng không giành giải quốc gia nào. Nhưng Khôi giỏi thứ mà không phải ai cũng có: đôi tay tỉ mỉ, đầu óc quan sát nhanh nhạy, và trái tim không ngại dơ dầu máy. Ngày cả lớp điền nguyện vọng đại học, Khôi đứng bên ngoài nhìn vào. Cậu không chắc mình hợp với những giảng đường ồn ào và giáo trình dày cộp. Thứ Khôi muốn là học một cái nghề thực sự. Một nơi để học, nhưng cũng để làm. Để sau vài năm, tay cậu đủ nghề – và đời cậu có lối đi riêng.
Đó là lúc cái tên CHD xuất hiện. Và hành trình mang tên D4-6 bắt đầu từ chính ước mơ không nằm trong sách giáo khoa ấy. Minh Khôi chưa bao giờ nghĩ rằng ước mơ của mình sẽ được định hình từ một buổi cà phê với anh họ. Chỉ là anh kể chuyện bạn anh đi Hàn học nghề ngành điện, rồi ra trường được làm luôn trong công ty Hàn, lương ổn, tay nghề vững, lại có cơ hội định cư. Nghe xong, cậu như tỉnh cả người.
Tối hôm đó, Khôi lên mạng gõ liền cụm từ: “du học nghề ngành điện Hàn Quốc”. Không biết bao nhiêu trang hiện ra, nhưng chỉ có một nơi trả lời tin nhắn của cậu rất nhanh, hướng dẫn cặn kẽ, gọi điện tư vấn từng bước mà không hề hối thúc. Mọi thứ từ lúc đó như trơn tru hơn hẳn. Trường nghề, hồ sơ, học tiếng, visa… tưởng rối, nhưng hóa ra có người đi cùng thì mọi việc nhẹ nhàng đến lạ. Cái tên “CHD” hiện trong inbox, nhưng không xuất hiện ầm ầm trên bài viết của Khôi. Vì Khôi không định khoe gì to tát – cậu chỉ đơn giản là muốn kể về một quyết định đã thay đổi cả thanh xuân.
![]()
Trường nghề ở Busan không giống những lớp học mà Khôi từng biết. Không có giảng đường tầng tầng lớp lớp, không có slide chi chít chữ. Thay vào đó là phòng thực hành, máy móc, bảng mạch, thiết bị thử nghiệm và… tua vít.
Thầy không hỏi “em hiểu bài không”, mà hỏi “em lắp xong chưa, vì chiều nay kiểm điện đó”. Cảm giác được học thứ mình thật sự muốn, được động tay làm ngay từ tuần đầu tiên, khiến Khôi vừa lo vừa vui. Có khi vặn sai ốc, làm chập mạch, bị bạn trêu, nhưng không có ngày nào cậu muốn nghỉ.
Khôi nhận ra, học nghề không phải là lựa chọn lùi – mà là cách đi đường vòng để rút ngắn thời gian đến đích.
Tháng thứ ba ở Hàn, Khôi xin được một công việc bán thời gian tại một cửa hàng sửa thiết bị gia dụng. Anh chủ là người Hàn, ít nói, nhưng thấy Khôi chịu khó thì bắt đầu chỉ thêm cho cậu vài “mẹo nghề”. Cái bếp từ sửa thế nào cho khỏi chập lần hai, dây nguồn nào hay bị đứt ngầm, cách báo giá vừa khéo vừa thật…
Làm thêm không chỉ giúp Khôi đỡ gánh nặng tài chính, mà còn là lớp học ngoài giờ mà không sách vở nào dạy. Mỗi ngày làm việc, là một lần va chạm với thực tế, và một lần tự nhủ: “Mình đang đi đúng đường.”
Minh Khôi từng nghĩ, không vào đại học thì chắc là "thua người ta". Nhưng rồi cậu nhận ra, không phải ai cũng hợp với giảng đường, và cũng chẳng có con đường nào là duy nhất dẫn đến thành công.
Giờ đây, giữa thành phố Busan tấp nập, Khôi sống những ngày bận rộn nhưng trọn vẹn. Ban ngày học nghề, tối đi làm thêm, cuối tuần gọi điện về khoe với mẹ cái mạch điện đầu tiên mình lắp hoàn chỉnh. Mọi thứ chưa hẳn là dễ dàng, nhưng cậu thấy mình đang thật sự trưởng thành – không qua những trang vở lý thuyết, mà từ chính những con ốc vít, vết dầu máy và những lần sửa sai rồi làm lại. Có thể không nổi bật giữa đám đông, nhưng Minh Khôi biết mình đang đi đúng đường. Một con đường khác. Thực tế hơn. Thầm lặng hơn. Nhưng đầy ắp ước mơ.
.png)
Không phải ai cũng có đủ thông tin, định hướng hay sự hỗ trợ khi bước chân vào con đường du học nghề. Với Minh Khôi, may mắn là cậu không đơn độc. Từ những ngày đầu còn bỡ ngỡ với khái niệm visa D4-6, không biết bắt đầu từ đâu, đến lúc đặt chân tới sân bay Incheon, luôn có một người đồng hành âm thầm phía sau – đó là Trung tâm Du học CHD.
CHD không chỉ là nơi hỗ trợ hồ sơ, tìm trường, luyện phỏng vấn. Họ là người lắng nghe Khôi kể về sở thích điện máy, gợi ý ngành học phù hợp, đồng hành từ lúc học tiếng, xin visa cho đến khi ổn định tại Hàn. Có những điều tưởng như nhỏ – như chỗ ở ký túc, đặt vé bay, hay chỉ đơn giản là một tin nhắn hỏi thăm sau giờ học – lại khiến cậu cảm thấy an tâm đến lạ.
Giữa vô vàn trung tâm ngoài kia, Khôi không nói CHD là nhất. Nhưng với cậu, đó là nơi đã không chỉ giúp mình đi, mà giúp mình biết đi đâu. Nếu bạn cũng đang tìm một nơi bắt đầu cho hành trình du học Hàn Quốc – đặc biệt là du học nghề theo visa D4-6 – thì có thể, CHD chính là bước đầu tiên mà bạn đang cần.
Hoặc gọi trực tiếp đến hotline (điện thoại/zalo) để được tư vấn nhanh nhất

Mọi chi tiết xin liên hệ:
Công Ty Tư Vấn Du Học Và Đào Tạo CHD
VP Hà Nội: 217 Nguyễn Ngọc Nại, Quận Thanh Xuân
Hotline: 0975.576.951 – 0913.839.516 - 0393.510.204 - 0393.537.046
——————————————————————
VP Hồ Chí Minh: Tầng 1 Quốc Cường Building, số 57, đường Bàu Cát 6, phường 14, Tân Bình
Hotline: 0913.134.293 – 0973.560.696
——————————————————————
Email: duhocchdgood@gmail.com
Website: duhocchd.edu.vn
Facebook: facebook.com/TuVanDuHoc.CHD/
Instagram: chd_education
Tiktok: chd_education
TVQuản trị viênQuản trị viên
Xin chào quý khách. Quý khách hãy để lại bình luận, chúng tôi sẽ phản hồi sớm